Một ngày, một cơn gió lớn thổi vào cây làm cây tạo ra tiếng xào xạc, cành cây đung đưa.
Nó làm bọn thỏ sợ đến nỗi chúng cùng nhau chạy nhanh nhất có thể ra khỏi rừng, nhà của bọn chúng.
“Đây đúng là tình trạng đáng buồn,” chúng nói, “không bao giờ ăn trong sự bình an, và phải ngủ trong sự sợ hãi, và giật mình khi nghe tiếng xào xạc của lá. Cái chết còn tốt hơn. Hãy cùng ra hồ đằng kia.”
Nhưng khi chúng đến hồ, có rất nhiều con ếch đang ở bờ; khi chúng nghe thấy tiếng chân, chúng nhảy ngay xuống nước.
Những con thỏ nhút nhát giật nảy mình vì tiếng nước. Nhưng khi chúng nhìn thấy những con ếch nhảy xuống đáy hồ, một con thỏ già nói, “Dừng lại. Hãy suy nghĩ nào. Có những đông vật nhút nhát hơn chúng ta; chúng còn sợ chúng ta. Có lẽ vấn đề không tệ như chúng ta nghĩ. Có lẽ chúng ta đã rất ngốc, ngốc như những con ếch này, chúng đã hoảng hốt khi không có nguy hiểm. Chúng ta hãy cố gắng nhất có thể, và hãy dũng cảm hơn." Rồi chúng trở lại rừng.